Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Hoặc có nhưng không nhiều. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Chúng là những kiệt tác. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). 21 tuổi thì còn phải đến trường.